Đôi Điều Về Chiếc Kính
Tôi, một đứa bốn mắt hơn 15 năm. Cái ngày đầu mà tôi bắt đầu đeo kính. Cả khu tôi sống, cả trường cấp 1 tôi học, duy nhất tôi là đứa bốn mắt.
Những tháng ngày ấy, tôi như kiểu bị xa lánh và kì thị. Bọn bạn ngại nói chuyện, cũng ngai tiếp xúc với tôi. Chơi đùa cũng không vòn vui vẻ như trước vì tụi nó sợ làm gãy kính tôi. Và một phần nào đó, vì tôi khác lạ. Đám con trai thì luôn lấy việc giựt kính của tôi đem dấu làm niềm vui. Năm tháng cứ trôi, tôi lên cấp hai, rồi cấp ba. Nhìn đám con gái trong lớp thi nhau cắt mái ngố, cắt mái bằng. tôi cũng ham lắm. Nhưng vì tôi đeo kính, nếu cắt mái sẽ làm gương mặt tối thui nên mẹ không cho. Với mái tóc cột cao, cái mắt kính dày cui, tôi trở nên già ngắt so với đám bạn. Và tôi cũng tự ti vô cùng .
Đó là những kí ức không vui khi tôi đeo kính. Nhưng nghĩ lại suốt 15 năm qua, có những giây phút mà tôi lại thấy ấm áp, hạnh phúc.
Đeo kính khi còn nhỏ
Lúc bắt đầu đeo kính, tôi đã cận đến 3 độ. Không quá cao nhưng là đáng lo với một cô nhóc lớp 1 nặng chưa đến 20kg như tôi. Cái khoảnh khắc đeo kính lần đầu tiên ấy, mọi thứ xung quanh tôi trở nên thật rõ ràng.
Tôi nhớ rõ, mình đã ngạc nhiên, vui sướng ra sao khi nhìn rõ bảng từ bàn cuối. Đã la lên sung sướng vì nhìn rõ mặt các bạn trong lớp , vui biết bao khi xem được mọi hình ảnh sinh động trên tivi. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy rõ dáng hình của từng đám mây, từng giọt sương, thấy rõ màu sắc của vạn vật. Cái suy nghĩ cả thế giới đều mờ ảo, mờ nhạt trong tôi đều tan biến. Tôi chỉ là mới bị cân thôi đó. Nếu là một người bị mù nhìn thấy ánh sáng lần đầu. Tôi nghĩ, họ sẽ càng hạnh phúc gấp bội lần.
Chi phí làm kính mắt
Nhà tôi chưa bao giờ là giờ khá giả. Vào những năm 2000, kính mắt còn xa lạ và giá thành cho một lần làm kính rất cao. Bác sĩ dặn mẹ, 6 tháng phải dắt tôi đi đo mắt một lần. Vì mắt tôi tăng độ khá nhanh và tăng liên tục nên cần theo dõi cẩn thận . Lúc đó, chi phí làm kính cận của tôi chính là nỗi lo lắng lớn với ba mẹ.
Năm tháng trôi dần, mắt tôi giờ cũng đã thôi không tăng độ nữa. Tôi cũng tự bản thân đi làm kính bằng tiền của mình. Chiếc kính theo tôi suốt thời gian. Tổng cộng cũng mười máy cái rồi. Mỗi một cái kính là bao câu chuyện vui buồn
Chúng nó đã chứng kiến lần đầu tôi đi thi chữa viết đẹp. Ngày mắt kém chưa đeo kính. Chữ tôi xáu thậm tệ, có kính rồi, tôi mới thấy rõ từng con chữ rồi nắn nót rèn luyện .
Chiếc kính như là bạn tri kỉ, là vật bất li thân của tôi trong suốt giai đoạn lớn lên, trưởng thành. Câu chuyện của tôi về nó có lẽ cũng là câu chuyện quen thuộc của bao người đeo kính và gắn bó với kính. Nó gần gũi bên chúng ta như bạn, lặng lẽ bảo vệ tương trợ cho của sổ tâm hồn của ta sớm hôm, sát cánh trên mọi chặng đường , mọi bước ngoặt cuộc đời .